Thật khó tin khi phải nói điều này, nhưng Assassin’s Creed Shadows có lẽ là tựa game khiến tôi cảm thấy hy vọng nhất về series này trong gần một thập kỷ qua. Sau quá nhiều phiên bản RPG-lite cồng kềnh, nặng nề, mang lại cảm giác làm “việc nhà” hơn là một cuộc phiêu lưu, Shadows bằng cách nào đó đã đạt được thành công ngoài mong đợi. Nó không hoàn hảo – còn xa mới đạt đến mức đó – nhưng ở một khía cạnh nào đó, chính vì thế mà nó lại tác động mạnh mẽ hơn đến tôi. Đây là một tựa game cuối cùng cũng cho thấy rằng nó đang thực sự cố gắng làm mới mình.
Là một người đã yêu thích thương hiệu Assassin’s Creed từ thời Ezio và Federico leo lên nhà thờ Santa Trinita, Shadows đã nhắc nhở tôi về giá trị cốt lõi mà AC có thể mang lại khi nó thực sự được đầu tư. Tuy nhiên, cùng lúc đó, nó cũng phơi bày rõ ràng rằng những thói quen cũ của Ubisoft vẫn còn tồn tại dai dẳng. Với mỗi bước tiến ly kỳ, vẫn luôn có một vấp váp khó chịu đeo bám.
I. Nền Tảng Kỹ Thuật Vững Chắc: Tựa Game Assassin’s Creed Hoàn Thiện Nhất Từ Trước Đến Nay
“Shadows” tái khẳng định niềm tin vào sự tỉ mỉ của Ubisoft
Tôi khó lòng tin rằng mình đang nói điều này về một tựa game RPG thế giới mở của Ubisoft ra mắt vào năm 2025, nhưng Shadows thực sự được hoàn thiện đến mức khó tin. Thực sự mượt mà. Không có lỗi gây treo game, không có NPC biến mất, không có nhiệm vụ bị kẹt. Mọi thứ chỉ đơn giản là hoạt động trơn tru. Tôi biết tiêu chuẩn cho các bản phát hành game AAA đang thấp đến mức nào – và đây là một xu hướng mà tôi hy vọng sẽ sớm chấm dứt – nhưng Shadows đã hạ cánh một cách hoàn hảo ngay từ đầu. Từ những giờ chơi đầu tiên cho đến màn cuối cùng, mọi thứ đều được thử nghiệm, điều chỉnh và tinh chỉnh kỹ lưỡng – và nếu bạn từng chơi Unity hay Valhalla, bạn sẽ biết điều này hiếm hoi đến mức nào.
Về mặt hình ảnh, game luôn gây ấn tượng mạnh mẽ. Hệ thống thời tiết động, ánh nắng xuyên qua tán rừng, hiệu ứng ánh sáng phản chiếu – đây dễ dàng là tựa game AC thành công nhất về mặt kỹ thuật từ trước đến nay. Đây thực sự là Assassin’s Creed thế hệ mới (next-gen), và có cảm giác như series này sẽ ngày càng phong phú và tham vọng hơn về mặt hình ảnh từ đây. Và tất cả sự hoàn thiện này không chỉ để đẹp mắt – nó còn gửi một thông điệp. Ubisoft có khả năng mang đến một trải nghiệm game mượt mà, thế hệ mới. Họ chỉ cần thời gian, sự tập trung và ý chí để thực hiện.
Điều đó mang lại cho tôi niềm hy vọng thực sự cho những gì sắp tới, đặc biệt với những báo cáo cho thấy hệ thống “Fear” từ bản mở rộng Jack the Ripper của Syndicate sẽ quay trở lại. Kết hợp yếu tố kinh dị với sự hoàn thiện và cơ chế chiến đấu của Shadows? Chắc chắn đó sẽ là một tựa game mà tôi sẽ mua ngay trong ngày đầu tiên.
Naoe và Yasuke đứng trước kiến trúc Nhật Bản dưới ánh hoàng hôn trong Assassin's Creed Shadows
II. Hệ Thống Chiến Đấu Đáng Để Đầu Tư: Không Còn “Múa Rìu Qua Mắt Thợ”
Cơ chế chiến đấu chắc chắn nhất kể từ khi dòng game chuyển hướng RPG
Khi chơi Assassin’s Creed Shadows, tôi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên kể từ AC: Syndicate mà tôi thực sự muốn tham gia vào các cuộc chiến. Chiến đấu trong Shadows không chỉ tốt hơn các phiên bản tiền nhiệm – nó mang lại ý nghĩa sâu sắc hơn. Hệ thống đỡ đòn (parry) sắc nét, kẻ địch thực sự nguy hiểm, và việc nhấn nút bừa bãi không còn giúp bạn đi xa. Khi tôi làm chủ nhịp điệu của một cuộc đấu tay đôi với Naoe, tôi cảm thấy sự thỏa mãn thực sự khi sử dụng tất cả các công cụ và khả năng sẵn có để thoát khỏi những tình huống khó khăn. Tất cả những điều đó đã khiến tôi nhận ra mình đã đúng khi trao cho tựa game này một cơ hội nghiêm túc và chân thành trước khi nó phát hành.
Vâng, một số yếu tố RPG vẫn còn tồn tại – đôi khi có những tên trùm “trâu bò”, cấp độ trang bị đôi khi ngăn cản tôi ám sát một kẻ địch khi đang lén lút – nhưng chúng không còn thống trị. Thay vào đó, mỗi cuộc đối đầu đều được xây dựng với sự rõ ràng và có chủ đích. Đối với một thương hiệu đã vật lộn để cân bằng giữa “hành động” và “lén lút”, đây là lần đầu tiên khía cạnh hành động không còn là một yếu tố phụ. Nếu đây là nền tảng mới cho hệ thống chiến đấu của AC, tôi hoàn toàn ủng hộ.
Yasuke trong tư thế chiến đấu với kẻ địch trên màn hình chơi Assassin's Creed Shadows
III. Lén Lút Trở Lại Đỉnh Cao: Naoe Là Sát Thủ Tối Thượng
Cơ chế tàng hình sâu sắc, hòa quyện hoàn hảo với chiến đấu
Thành thật mà nói – cơ chế lén lút trong kỷ nguyên game AC theo phong cách RPG giống như một mục kiểm tra hơn là một cơ chế cốt lõi. Nhưng trong Assassin’s Creed Shadows? Nó đã trở lại mạnh mẽ. Khi chơi Naoe, tôi cảm thấy như mình đang trở lại kỷ nguyên Ezio – lén lút qua đám cỏ cao, bám vào mái nhà, lặng lẽ hạ gục từng tên lính gác một. Nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là cách nó cuối cùng đã tồn tại hài hòa cùng với chiến đấu. Trên thực tế, cơ chế lén lút chưa bao giờ sâu sắc như trong Shadows, đây là một bước tiến lớn theo đúng hướng. Với những tin đồn về việc tựa game Assassin’s Creed tiếp theo sẽ kết hợp các yếu tố kinh dị, cơ chế lén lút cần được thực hiện một cách hoàn hảo, và Shadows là một minh chứng tuyệt vời cho điều đó.
Việc bật chế độ ám sát đảm bảo (instant assassination) cũng khiến việc lén lút trở nên quan trọng hơn bao giờ hết – nếu tôi kiên trì khám phá mọi ngóc ngách để ám sát, bò trườn để lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, lưỡi dao ẩn của tôi phải có khả năng làm phần còn lại mà không cần suy nghĩ. Với ám sát đảm bảo, cơ chế lén lút càng trở nên đáng giá. Điều này chứng tỏ một điều mà tôi không chắc Ubisoft còn có thể làm được – tạo ra một tựa game Assassin’s Creed hiện đại mà vẫn mang đậm chất của một sát thủ. Nó chưa thực sự đạt đến đẳng cấp của Brotherhood, nhưng nó đã gần hơn tôi mong đợi rất nhiều.
Liệu tôi có vẫn bỏ qua việc chơi Yasuke bất cứ khi nào có thể không? Có – tôi không có ý định chơi nhân vật ít giống sát thủ nhất trong series khi Naoe khiến tôi cảm thấy như Solid Snake đội mũ trùm đầu, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng lối chơi sẽ đi theo hướng của Naoe nhiều hơn là của Yasuke.
Naoe thực hiện đòn ám sát lén lút trong Assassin's Creed Shadows với tùy chọn Guaranteed Assassination được bật
IV. Cốt Truyện: Vẫn Là Điểm Yếu Của Series?
Lời văn nhạt nhẽo và lối kể chuyện thiếu cảm hứng làm giảm trải nghiệm
Dù có nhiều điểm sáng trong lối chơi, Shadows vẫn vấp ngã ở khía cạnh quan trọng nhất – cốt truyện. Các nhân vật tạm ổn, sự tương tác giữa hai nhân vật chính cũng khá tốt, nhưng lời thoại thiếu đi sự sắc sảo. Giọng lồng tiếng của Naoe đặc biệt khiến tôi thường xuyên bị mất tập trung trong các cảnh phim, và nhịp độ phẳng lặng đã khiến những khoảnh khắc lớn không thể tạo được sức nặng cần thiết. Tất cả đều giống như một sự chuẩn bị, chứ không phải là một cao trào.
Điều đáng tiếc là Assassin’s Creed từng rất xuất sắc ở khoản này. Những âm mưu, sự căng thẳng triết học, những cổ vật gắn liền với lịch sử có thật – đó chính là điều tạo nên sự kỳ diệu. Nhưng Shadows lại đi theo lối an toàn. Nó cho chúng ta một chút hương vị của sự hấp dẫn đó, nhưng không bao giờ đi sâu. Nó chỉ ở mức chấp nhận được, nhưng không đủ lay động như cách những câu chuyện của Subject 16 và Desmond đã cuốn hút tôi. Đối với một series đã xây dựng di sản của mình dựa trên việc kể chuyện, điều đó là chưa đủ tốt.
Ba nhân vật phản diện nổi tiếng trong game: Johnny Silverhand từ Cyberpunk 2077, Joker từ Batman: Arkham Knight và Cliff Unger từ Death Stranding
V. “Bloat” Vẫn Còn Đó: Cần Một Lối Đi Hẹp Hơn, Sâu Sắc Hơn
Quy mô đã nhỏ hơn… nhưng cảm giác “nhồi nhét” vẫn còn đó
Hãy nhìn xem, tôi hiểu tại sao mọi người lại yêu thích những tựa game thế giới mở kéo dài 200 giờ. Sau những ngày dài làm việc, với một chút thời gian ít ỏi để chơi game, việc lang thang trên một bản đồ lớn và hoàn thành vài điểm kiểm soát trước khi nghỉ ngơi thường rất thú vị. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ công thức “nhồi nhét” mà chúng ta đã thấy Ubisoft áp dụng cho từng tựa game Assassin’s Creed theo phong cách RPG-lite của họ vẫn còn tồn tại.
Liệu Shadows có dài 200 giờ như Valhalla không? Không. Trên thực tế, Assassin’s Creed Shadows là tựa game AC ít bị “nhồi nhét” nhất kể từ khi series chuyển mình sang thể loại RPG-lite vào năm 2017. Bất kể điều đó, nó vẫn khá cồng kềnh. Bản đồ nhỏ hơn, nội dung được chọn lọc kỹ hơn, và không còn cảm giác “danh sách việc cần làm” quá tải khi bạn mở bản đồ. Tuy nhiên, nó vẫn tạo cảm giác bị “nhồi nhét”. Game có thể không hiển thị hàng triệu biểu tượng ngay từ đầu, nhưng số lượng trại lính, vật phẩm thu thập và nhiệm vụ phụ khổng lồ nhanh chóng biến thành một chuỗi công việc cần hoàn thành khác. Có những tựa game làm tốt hơn ở khoản này, và tôi hy vọng Assassin’s Creed tiếp theo sẽ học hỏi từ chúng.
Shadows có thể che giấu sự “nhồi nhét” của mình tốt hơn, nhưng nó vẫn ở đó. Để series thực sự phát triển, nó cần cắt giảm sâu hơn, tập trung vào những trải nghiệm chặt chẽ, được thiết kế thủ công thay vì số lượng trải dài.
Hình ảnh ghép của nhiều game thế giới mở được đánh giá cao như The Witcher 3, Red Dead Redemption 2 và Breath of the Wild
Kết Luận: “Phủi Bụi” Lưỡi Dao Ẩn
Assassin’s Creed Shadows đã là một sự trở lại vững chắc cho thương hiệu này. Nó không thực sự thay đổi hoàn toàn series hay tạo ra một bản sắc mới. Tuy nhiên, bối cảnh phong phú, việc thực hiện chỉn chu và lối chơi sâu sắc, đáng giá đã mang lại cho tôi rất nhiều hy vọng mới cho tương lai. Tôi không chỉ hy vọng về tương lai của Assassin’s Creed – tôi còn cảm thấy hào hứng, và điều đó chắc chắn không nằm trong “danh sách bingo 2025” của tôi. Nếu đây là tiêu chuẩn mà Ubisoft đang đặt ra cho tương lai, chúng ta có thể đang bước vào một kỷ nguyên phục hưng thực sự cho series.
Không chỉ là bản đồ lớn hơn hay nhiều biểu tượng hơn, mà là sự phát triển có ý nghĩa. Shadows chứng minh rằng họ vẫn còn khả năng. Giờ đây, hãy cùng chờ xem họ sẽ tiến xa đến đâu.